Nguyễn Quốc Vương
Thế giới khổ đau
Tuổi trẻ trụy lạc
Không gian u ám mây mù
Bay về đâu những cánh chim
Đường chân trời bây giờ không thấy[1]
Nỗi buồn đau thật khó gọi tên.
Trụy lạc là cách trốn chạy ái êm
Vào hố thẳm khôn cùng
Không tránh khỏi u sầu.
Khi ngồi ngắm dòng người kẹt xe trên phố
Thế gian đang cởi truồng
Hay ta dở cơn điên?
2010