Mai Phương
Em lại ngồi với chiều thu và viết
Bông cỏ may theo gió đã đi rồi
Trời lạnh thế, triền đê loang nắng vội
Thu đến nửa vời, xa cách mãi thôi…
Anh nhóm bếp một mình nơi ấy
Đêm có vơi đi cái lạnh hao gầy
Nhìn trăng khuyết chắc là anh nhớ
Tóc em buồn chải suốt heo may
Tuổi thơ ùa về thắc thỏm trên tay
Kỷ niệm về nhau rắc đầy lối cũ
Hoa cúc mỏng manh giấu lời nhắn nhủ
Trang viết phập phồng thức ngủ cùng đêm
Lá gọi mùa về, nỗi nhớ dày thêm
Buốt nhức cỏ may những ngày dông gió
Vườn của ta xưa đong đầy trăng tỏ
Anh đừng buồn, em vẫn đợi thu qua.